Với tôi, con người và những cánh rừng ở vùng đất Buôn Ðôn, Ðác Lắc, này tựa như mạch nguồn văn hóa thâm trầm và rỉ rách, cứ miên man chảy mãi không ngừng... Và đôi khi trong dòng chảy ấy, neo lại một ký ức đẹp và lấp lánh vô cùng.
Dãy Cư Minh vẫn đó, sừng sững ngọn núi thiêng. Người Mơ Nông, Ê Ðê, Lào... sống quần cư trong vùng không còn tự do vào rừng săn bắn, khai thác lâm sản bừa bãi như trước nữa. Vì đây là khu vực cấm của Vườn quốc gia Yok Ðôn.
Già Ma Nưa bảo thế, rồi chỉ cho tôi thấy con đường mòn dẫn xuống buôn Yăng đã bị cây cối phủ đầy lối đi. Bên con suối Ia Hia, rau tiăng lieng vẫn xanh rì và tươi non như thể chẳng bận lòng điều gì cả.
Già Ma Nưa hái một bó khá lớn bỏ vào sau gùi và tiếp tục xuống núi. Mặt trời lúc này đã tắt, ánh sáng chỉ còn vừa đủ làm những sợi khói từ những bếp lửa trong buôn bay lên như sương.
Căn nhà của già không rộng lắm, nhưng được cái gọn gàng. Bếp lửa là không gian ấn tượng và dễ thấy nhất so với mọi vật dụng trong gia đình.
Mí Phin (vợ già Ma Nưa) lấy trong gùi nắm rau rừng hái từ suối Ia Hia hơ vào lửa. Lá từ mầu xanh chuyển sang vàng đậm.
Mí Phin vo tất cả lại rồi cho vào cối giã chung với muối, ớt và một ít cá khô đã rang giòn. Vậy mà chỉ sau vài phút, cả nhà có món ăn không thể chê vào đâu được.
Không hiểu sao trong bữa ăn đạm bạc ấy trong lòng tôi lại dâng lên nỗi hàm ơn rừng, núi Cư Minh này. Hơn bao giờ hết, sự "thực chứng" trong tôi về một không gian sống (là rừng và cũng là không gian văn hóa - lịch sử) của cộng đồng người Mơ Nông, Ê Ðê ở đây sao mà vừa sinh động, vừa sâu thẳm lạ kỳ đến thế? Trong câu chuyện của mình, một ông già đã quá tuổi sáu mươi, cả đời chẳng đi đâu xa hơn ngọn núi Cư Minh và con suối Ia Hia kia đã phát lộ cho tôi một con đường đi tới "chính mình" một cách dung dị nhất bằng dòng tâm sự tưởng chừng không ăn nhập gì: rằng, thằng con trai K'Xay của ông đi bộ đội ở dưới buôn Yang Lành, cứ mỗi khi về nhà, nó không quên ra con suối hái rau tiăng lieng giã với muối, ớt và cá khô rang giòn để mang theo ăn cho đỡ nhớ.
Nó bảo, lâu không ăn cái món tiăng lieng này thì lạt cái miệng lắm... Rau tiăng lieng là của Giàng cho núi Cư Minh mà!
Ở đây mới có loại rau rừng ngòn ngọt lẫn đăng đắng này, nơi khác chắc không có, mà nếu có, cũng không sánh được ở đây.
Vậy đó, bao năm qua rừng đã sinh sôi cho con người buôn Yăng mọi thứ quý giá để sống, kể cả miếng rau rừng mộc mạc. Tôi lại hỏi già Nưa:
- Rừng cấm, thèm nắm rau tiăng lieng thì làm sao? Ông già lộ vẻ ưu tư:
- Thì vậy mới tính chuyện đem cái của Giàng cho về trồng trong vườn để vừa có cái ăn, vừa có cái để dành... Sống với rừng xưa nay, không ít thì nhiều, bằng cách này hay cách khác phải dựa vào đó mà tồn tại chứ.
Có lẽ không còn cách nào khác - Tôi chợt nghĩ thế! Và khi ông mặt trời bắt đầu ló dạng, trong khoảnh vườn chừng vài sào của gia đình già Nưa đã thấy những đọt rau tiăng lieng nhú mầm vươn lên trong hơi lạnh buổi sớm.
Nhìn ra xa hơn, tôi còn thấy cả vạt cà đắng có trái to bằng cái trứng chim sáo đeo lủng lẳng dưới vô số cành lá xanh mướt và đẫm nước.
Mí Nưa bảo: "Thứ quả đắng ấy cũng lấy từ rừng về đấy. Trồng nó trong vườn nhà không chỉ để ăn, mà còn để nhớ đến những cánh rừng, nơi có loại cà hoang này mọc lên nhiều lắm".
Chia tay những con người chân chất cùng ký ức nhỏ nhoi, thô mộc kia, tôi cứ ám ảnh mãi một điều: Rừng đối với họ không thể tách rời ! Rừng nuôi dưỡng và cho họ tất cả: lịch sử, văn hóa và cả tình cảm...
Từ bản Tả Phìn đến thị trấn Sa Pa (Lào Cai) là đoạn đường đèo ngoạn mục với cảnh quan diễm lệ. Những thửa ruộng bậc thang xanh xanh với nào lúa nước, su su chạy dài ngút mắt bên dưới lũng sâu.
ừ thị trấn Kiên Lương (Kiên Giang) đi Mo So có một đoạn đường đầu tiên ở nước ta được đổ bê tông xi măng thay vì trải nhựa như thường thấy; rồi thích thú chứng kiến những ngọn núi đá vôi chập chùng chạy ngược bên khung cửa xe. Theo con đường nhựa nổi lên giữa những đồng nước chua phèn lưa thưa cây cỏ vàng hoe màu nắng, Mo So rồi cũng hiện ra trước mắt.
Ở trung tâm thành phố Cần Thơ có những ngôi chùa cổ ra đời hàng trăm năm trước, không chỉ phục vụ nhu cầu tín ngưỡng mà còn chữa bệnh cứu người, tế độ chúng sinh. Hãy cùng chúng tôi ghé thăm chùa Hiệu Minh (Đàn Tiên Cái Khế) - một ngôi chùa như vậy.
Những ngày này, khi lúa, ngô đã “nằm yên” trong nhà, cũng là lúc đồng bào dân tộc thiểu số Chơro ở Đồng Nai tổ chức lễ hội Sayangva (ăn thần lúa).
Cây tre đã gắn bó với người Việt hàng ngàn đời nay. Tre là nguyên liệu được người Việt khai thác tối đa sự hữu dụng tưởng như vô hạn; từ những vật dụng gần gũi, thiết thân trong đời sống thường nhật cho đến khí cụ chiến đấu, bảo vệ quê hương. Hình ảnh lũy tre thanh bình, thơ mộng trong thi ca, trong bao chuyện tình lãng mạn và cả trong huyền sử Thánh Gióng.
Là một vùng đất không rộng nhưng Khánh Hòa đã được thiên nhiên ưu đãi nhiều danh lam thắng cảnh. Các bãi biển như: Đại Lãnh, Dốc Lết, Bãi Trũ, Nha Trang, vịnh Vân Phong, Cam Ranh… là những cảnh đẹp nổi tiếng từ xưa được nhiều du khách trong và ngoài nước biết đến. Mùa hè đang đến gần, hãy một lần đến với Nha Trang để hòa mình với biển…
Ở miền Nam với không khí nóng nắng quanh năm, hoa phượng luôn nở sớm hơn những nơi khác. Vào thời điểm này, hoa phượng đã nở rợp trời, báo hiệu một mùa hè, mùa thi
Vùng núi cao tỉnh Lào Cai có hai mùa tuyệt đẹp để ngắm cảnh kỳ thú của ruộng bậc thang: Mùa nước đổ vào vụ cấy lúa đẹp như tranh thủy mặc và mùa thu khi lúa chín vàng trải dài ven sườn núi mờ sương…
Tạm biệt những ngày cuối xuân. Hè đang đến rồi với ánh nắng chói chang rực rỡ… Mời bạn thưởng thức khung cảnh thiên nhiên và ánh nắng ngập tràn trong những bức ảnh của bạn Vũ Khánh Trường.
Quy Nhơn có biển, núi non, đồng bằng và màu xanh của cây trái cứ nối nhau trải dài. Con người nơi đây hiền hòa và hiếu khách. Phong cảnh, con người của Quy Nhơn cũng giống như vẻ đẹp quyến rũ, sâu lắng, không thích phô trương đang dần chinh phục mọi người. Mùa hè đã bắt đầu! Bạn đã nghĩ là dành kỳ nghỉ hè của mình ở đâu chưa? Hãy đến với thành phố biển Quy Nhơn, để được tận hưởng làn gió mát lành của biển cả và lắng nghe thiên nhiên tươi mới chào đón bạn!
Lâu nay, du khách biết đến một “Hà Tiên thập cảnh” non nước hữu tình nhưng mùa hè này, Hà Tiên sẽ đón bạn với hệ thống xe trượt ống qua những khúc quanh, gập ghềnh đến “thót tim”. Điều mới mẻ này quả là một lý do thú vị để bạn trở lại Hà Tiên.
Thành phố Nam Định qua cầu Treo khoảng 15 km là đến thị trấn Cổ Lễ nhỏ xinh nằm giữa cánh đồng lúa xanh bát ngát. Thị trấn êm ả lâu đời này được biết đến nhiều là nhờ ngôi chùa cùng mang tên Cổ Lễ, một trong những ngôi chùa lớn và đẹp nhất miền Bắc, có kiến trúc đặc sắc và còn sở hữu quả chuông lớn nhất Việt Nam.
Ngày 6-8, Thanh tra Chính phủ đã có văn bản thông báo kết luận thanh tra việc chấp hành chính sách, pháp luật tại Kho bạc Nhà nước Việt Nam, qua đó phát hiện nhiều sai phạm trong điều tiết thu ngân sách, tạm ứng vốn, áp dụng lãi suất tiền gửi...
“6 năm qua, chúng tôi phải vật lộn với khủng hoảng vận tải biển, kinh tế suy thoái, những khó khăn do căng thẳng tại Biển đông… Thực sự chúng tôi sắp hết hơi rồi!” - ông Vũ Đức Then - Phó Chủ tịch Hội vận tải biển Diêm Điền - Thái Bình bày tỏ.
Thanh khoản hệ thống dồi dào, thị trường ngoại hối ổn định, tăng trưởng tín dụng vẫn bế tắc và nhiều khả năng khó đạt được mục tiêu đề ra.. là những nét chính của thị trường tiền tệ 7 tháng đầu năm.
Số liệu từ Ngân hàng Nhà nước cho biết, 6 tháng đầu năm 2014, toàn hệ thống tổ chức tín dụng mua 200 nghìn tỷ đồng trái phiếu Chính phủ và tín phiếu Kho bạc Nhà nước, tương ứng khoảng 90% giá trị trái phiếu và tín phiếu do Chính phủ phát hành trong 6 tháng đầu năm.
“Thiếu một đại diện chủ sở hữu tập trung, duy nhất, chuyên nghiệp thì các DNNN không chỉ lâm vào cảnh oái oăm “lắm cha con khó lấy chồng” mà còn tiếp tục phải đối mặt với thực trạng đã kéo dài và gần như mạn tính là “cha chung không ai khóc””.
“Quy định về doanh nghiệp nhà nước tại Dự thảo Luật Doanh nghiệp sửa đổi (lần 4) là một bước lùi so với Dự thảo (lần 1). Bởi trước đó, Dự thảo Luật đã nêu rất rõ quan điểm cần phải có một cơ quan quản lý độc lập, tách bạch chức năng quản lý nhà nước ra khỏi công việc quản lý kinh doanh và không để cơ chế chủ quản như hiện nay.”