Đó là nhận định của Giáo sư Natalya Volchkova Trường Kinh tế Nga tên tờ Msk.kp.ru. Trả lời câu hỏi vì sao Mỹ ôm khoản nợ 14.000 tỷ USD, bà Volchkova cho biết: Mỹ chỉ có lỗi một phần trong chuyện này. Đúng vậy, Mỹ trong tư cách là khu vực tư nhân lẫn tư cách là một quốc gia đang tiêu thụ quá nhiều và rất khó khăn trong việc cắt giảm chi tiêu. Nhưng còn có cả một vấn đề chung gọi là “sự mất cân bằng toàn thế giới”. Mỹ chỉ là một thành viên của thị trường toàn cầu. Một phần vấn đề lại gắn với một thành viên khác cũng không kém phần quan trọng là Trung Quốc cùng với chính sách cố định tỷ giá nhân dân tệ.
Đâu là lỗi của Trung Quốc, một quốc gia không đi vay mà cho vay? Trung Quốc giữ tỷ giá nhân dân tệ thấp một cách giả tạo. Điều này cho phép đất nước phát triển nhờ việc bành trướng ra thị trường nước ngoài Hàng hóa của Trung Quốc trên thị trường thế giới được bán ra với giá rẻ nên đắt khách. Bán hàng xong nước này thu đầy túi đô la. Theo lô gích thì điều này càng củng cố nhân dân tệ. Nhưng để không xảy ra điều đó thì Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc lại mua ngoại tệ và cất vào quỹ dự trữ. Để những đồng tiền này không trở thành hàng chết, Trung Quốc mua loại trái phiếu đáng tin cậy nhất trên thế giới là công phiếu của Mỹ. Thành ra Mỹ bán công phiếu cho Trung Quốc lại ôm nợ vào mình. Hàng nghìn tỷ đô là nợ hình thành như vậy đó.
Đặt câu hỏi, thế nếu người Mỹ đừng bán trái phiếu nữa thì sao? Câu trả lời là: Thị trường tiền tệ không phản ứng như vậy. Có cung là có cầu và có giá của thị trường. Nói thêm là trên quy mô toàn thế giới thì mọi sự đều được cân bằng. Hệ thống tài chính khép kín nên nếu ở đâu đó có âm thì nhất định ở nơi khác có dương. Trung Quốc dư thừa quá nhiều tiền (có nghĩa là làm ra nhiều hơn chi tiêu) thì ở các nước khác lại thiếu tiền. Nga cũng là quốc gia thừa tiền nhưng hoàn toàn là nhờ giá dầu mỏ tăng.
Dù trên quy mô toàn thế giới mọi sự được cân bằng song gánh nặng nợ nần của Mỹ, của Hy Lạp vẫn rất đáng lo ngại. Đó là vì chỉ số nợ và thặng dư tuyệt đối ở một số nước quá lớn. Các chuyên gia lo ngại hệ thống tài chính sẽ để mất thế cân bằng. Nếu một quốc gia nào đó không thanh toán được nợ thì đồng vốn sẽ chạy tứ tung, mà đây sẽ là cú sốc mạnh đối với nền kinh tế toàn cầu. Do đó mà các nước phát triển từ lâu đã và đang thuyết phục Trung Quốc thôi giữ tỷ giá nhân dân tệ ở mức quá thấp mà phải “thả” một cách uyển chuyển. Nhưng nước này không muốn thế. Đó là vì khi nhân dân tệ lên giá thì Trung Quốc thôi kiếm chác bội tiền từ hàng xuất khẩu và phải tập trung vào thị trường nội địa. Nhưng nước này không tin tưởng là điều đó có thể đảm bảo cho nền kinh tế quốc dân phát triển nhanh như trước.
Dĩ nhiên là chẳng nên đổ hết lỗi cho Trung Quốc. Mỹ và các nước châu Âu cũng có thể cắt giảm chi phí để giảm nợ nần. Song, điều này không dễ dàng. Việc cắt giảm ngân sách đem lại những mất mát chính trị rất to lớn. Bởi vậy cần cả hai động lực – Trung Quốc nới lỏng chính sách tiền tệ và Mỹ cùng các nước châu Âu tiết kiệm chi tiêu.
Nếu Mỹ vỡ nợ thì liệu thế giới phải hứng chịu làn sóng khủng hoảng thứ hai vào mùa Thu chăng? Điều này sẽ không xảy ra bởi vì việc Mỹ vỡ nợ sẽ gây chấn động nghiêm trọng đối với nền kinh tế thế giới. Ai cũng hiểu rõ điều này. Điều cần thiết là Mỹ phải dần dần cắt giảm chi tiêu và Trung Quốc nâng dần tỷ giá nhân dân tệ. Thêm vào đó nền kinh tế Mỹ là đầu tàu của nền kinh tế toàn thế giới. Tất cả những công nghệ mới đều được phát kiến ở đó. Đây là nền kinh tế sáng tạo và tự do nhất thế giới. Không có một nền kinh tế nào như thế cả. Vì sao Trung Quốc cứ đầu tư vào công phiếu Mỹ? Đó là vì họ hiểu rằng mọi công nghệ mới đều xuất phát từ Mỹ.
Vây chính sách đúng đắn nhất là sống trong nợ nần hay “bóp mồm bóp miệng”? Không thể trả lời một cách giản đơn. Nếu một đất nước phát triển và có tiềm năng phát triển lớn thì dĩ nhiên sẽ thiếu tiền. Nước này sẽ vay tiền ở nước ngoài, cố gắng sử dụng đồng tiền vay để biến tiềm năng của mình thành hiện thực. Sự thâm hụt biểu hiện rằng các nhà đầu tư đang đến đây để đổ tiền vào nền kinh tế. Điều đó có nghĩa là đất nước đang đi lên và có triển vọng phát triển.
Còn nếu thừa tiền thì cũng chẳng nên đáng tự hào chăng, chẳng hạn trong trường hợp của Nga? Ở đây có hai kịch bản. Hoặc là chúng ta đã phát triển và bây giờ là lúc nhấm nháp thành quả đầu tư và trả nợ. Hoặc là ta không cho ai vay tiền. Nga nằm trong trường hợp thứ hai.
Đồng rúp của Nga chỉ thể hiện bối cảnh thị trường dầu mỏ thế giới chứ không chứa đựng thông tin nào khác. Tỷ giá đồng rúp hoàn toàn phụ thuộc vào giá “vàng đen” lên hay xuống. Nếu giá dầu mỏ lên thì đồng rúp được củng cố và ngược lại. Hiện tại Nga đang gặp may với giá dầu mỏ. Không thể nói là điều gì sẽ diễn ra về sau.
Nếu lựa chọn cất giữ đô la hay euro để phòng thân thì đô la có triển vọng hơn vì Mỹ sẽ nỗ lực hết sức để giữ ổn định nền kinh tế của mình. Trong khi đó sự đoàn kết của châu Âu không chắc chắn. Về mặt nguyên tắc trong bối cảnh khủng hoảng kinh tế thì giữ vàng là an toàn nhất. Sự bất ổn trên thế giới tăng thì giá vàng cũng tăng. Trong những năm tới sự mất cân bằng trong nền kinh tế thế giới sẽ tăng chứ không giảm.
Các tập đoàn và tỷ phú trong lĩnh vực năng lượng, tài chính, ngân hàng đều nằm trong danh sách đen khi Mỹ chuẩn bị kế hoạch trừng phạt mới với Nga, sau thảm kịch MH17 rơi ở Ukraine.
Australia và Ấn Độ đang thắt chặt quan hệ quân sự và làm sống lại ý niệm về một liên minh gồm bốn nền dân chủ (cùng Nhật và Mỹ) đối phó với những quan ngại ngày càng lớn từ phía TQ.
Tờ Diplomat của Nhật Bản vừa có bài bình luận về mối quan hệ Trung Quốc – Mỹ với tựa đề 'Quan hệ Trung – Mỹ không thể tin nhau', cho rằng Mỹ, Trung Quốc luôn coi nhau là đối thủ tiềm ẩn, khi cần có thể sẵn sàng 'rút kiếm' giao chiến.
Không phải là chuyến thăm chính thức cấp nhà nước, nhưng cuộc gặp giữa Chủ tịch Trung Quốc (TQ) Tập Cận Bình và Tổng thống Mỹ Barack Obama cuối tuần qua trở thành tâm điểm của giới truyền thông toàn cầu.
Mỹ và Trung Quốc vừa ký kết một thỏa thuận, theo đó nhà chức trách Mỹ có thể tiếp cận với tài liệu của các công ty kiểm toán tại Trung Quốc. Thỏa thuận này sẽ cho phép các nhà chức trách Mỹ điều tra các công ty kiểm toán của doanh nghiệp Trung Quốc niêm yết tại Mỹ trong trường hợp các doanh nghiệp này bị tình nghi có các hành vi gian lận kế toán.
Việc tính toán số lượng tỷ phú trên thế giới, hay thậm chí chỉ ở một quốc gia nào đó, thực chất một trò chơi đoán số. Tuy nhiên, “trò chơi” này rất hấp dẫn và đang trở nên ngày càng phổ biến.
Trong bối cảnh Hy Lạp đã được coi như vỡ nợ, Nhật Bản tăng trưởng âm, Mỹ liên tục bơm tiền mà chưa gặt hái thành công, sự bứt phá của Đông Á được xem như cứu cánh cho kinh tế toàn cầu.
Tình trạng bất bình đẳng thu nhập tại Mỹ đã lên mức cao nhất kể từ sau Đại suy thoái, và cuộc khủng hoảng hiện nay cũng không có ảnh hưởng gì nhiều giúp thay đổi xu hướng này, với 1% những người thu nhập cao nhất đóng góp hơn 93% tổng tăng thu nhập trong tròn 1 năm phục hồi kinh tế.
Hãng tin Reuters dẫn lời các chuyên gia nói việc giá dầu tiếp tục ở mức cao khiến khả năng phát hiện dầu hỏa ở Biển Đông thêm phần hấp dẫn cho các quốc gia đang tranh chấp chủ quyền.
Kinh tế thế giới lại trải qua thêm một tuần với nhiều bài toán chưa tìm được lời giải. Hai mối họa lớn nhất lúc này là trần nợ của Mỹ và nợ công châu Âu vẫn hiện hữu, song song với những cảnh báo về nguy cơ chiến tranh tiền tệ.
Theo phương pháp so sánh thời gian chu kỳ hồi phục và tái suy thoái giữa cuộc khủng hoảng 2008-2009 với thời kỳ Đại suy thoái 1929-1932, chúng ta có thể tính toán sơ bộ rằng chu kỳ phục hồi của nền kinh tế Mỹ sau cuộc khủng hoảng 2008-2009 sẽ kéo dài 28 tháng, tức đến tháng 10/2011 hay trong quý 4/2011, chu kỳ này sẽ chấm dứt và nền kinh tế Mỹ có thể bắt đầu chu kỳ suy thoái kép (double dip).
Tại Diễn đàn Tiền tệ do tờ The Economist tổ chức tại Paris (Pháp) cuối tuần qua, các chuyên gia kinh tế thế giới lại cảnh báo nguy cơ nổ ra cuộc chiến tiền tệ toàn cầu, tác động xấu tới đồng nội tệ của các nước mới nổi nếu sự phục hồi của nhóm quốc gia phát triển không được đẩy nhanh.
Tại các thị trường mới nối, mức tăng trưởng ghi nhận thấp nhất trong vòng hai năm qua, nhưng đã xuất hiện những tín hiệu khả quan về kiểm soát lạm phát hứa hẹn cuối năm sẽ ổn định hơn.
Việc giá nhà gần đây đi xuống ở một số địa phương Trung Quốc đã bắt đầu làm lung lay niềm tin vào “sức khỏe” của nền kinh tế lớn thứ nhì thế giới này, đồng thời mở ra một cuộc tranh luận rằng liệu Trung Quốc có sử dụng quá tay các đòn bẩy tài chính, tờ Wall Street Journal cho biết.
Việc Bộ trưởng Bộ Tài chính Pháp trở thành Tổng giám đốc Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF), đã thay đổi lịch sử của tổ chức này kể từ khi thành lập năm 1944 tới nay. Bà Christine Lagarde là người phụ nữ đầu tiên được bầu làm lãnh đạo IMF.
Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) ngày 5/7 ra phán quyết khẳng định việc Trung Quốc hạn chế xuất khẩu một số nguyên vật liệu thô, gồm bauxite, là không phù hợp quy định quốc tế.
Giáo sư Robert Sutter của Đại học George Washington (Mỹ), một chuyên gia về quan hệ quốc tế, mới đây đã có bài viết phân tích sự ngang ngược của Trung Quốc cũng như những điểm yếu của Bắc Kinh mà Mỹ có thể tấn công vào.
Trong chuyến làm việc tại Trung Quốc cuối tuần trước, cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton đã chỉ trích cách hành xử của Trung Quốc với các nước láng giềng, đặc biệt trong các tranh chấp lãnh thổ ở khu vực biển Đông.
Vụ bê bối thực phẩm mới nhất ở Trung Quốc đang lan rộng nhanh chóng. “Nạn nhân” mới nhất trong vụ này có thêm chuỗi nhà hàng cà phê Starbucks và chuỗi cửa hiệu đồ ăn nhanh BurgerKing.
Trong khi nhiều nước châu Á khác đang khá chật vật để níu kéo các dòng vốn FDI thì Indonesia lại nổi lên như một điểm đến ưa thích của các nhà đầu tư nước ngoài.
Các tập đoàn và tỷ phú trong lĩnh vực năng lượng, tài chính, ngân hàng đều nằm trong danh sách đen khi Mỹ chuẩn bị kế hoạch trừng phạt mới với Nga, sau thảm kịch MH17 rơi ở Ukraine.
Ngày 24-7, các quan chức Nga đồng loạt lên tiếng trấn an dư luận sau khi một cố vấn thân cận của Tổng thống Nga Vladimir Putin cảnh báo đất nước đang đối mặt với nguy cơ cô lập về kinh tế.
Giới chuyên gia Trung Quốc nhận định dù Bắc Kinh đã rót hàng tỉ USD đầu tư vào châu Phi nhưng “con đường cái quan” sẽ không thông thoáng như Bắc Kinh kỳ vọng.