Nhiều năm qua, Trung Quốc đã thành công về thu hút vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) với mức bình quân trên 60 tỉ USD/năm. Nhưng hiện tượng tiêu cực cũng nảy sinh, nhất là tình trạng lách luật để rửa tiền diễn ra khá nghiêm trọng.
Một trong những "qui trình rửa tiền
Số liệu của Trung Quốc cho biết trong hơn 30 năm kể từ năm 1980 khi tiến hành chính sách “cải cách và mở cửa” tới cuối năm 2006, Trung Quốc đã thu hút được FDI lên tới 685,4 tỉ USD vào trên 590.000 hạng mục công trình, đứng đầu bảng các nước đang phát triển và đứng thứ 5 thế giới. Chính sách mở cửa mang lại nhiều lợi ích, nhưng cũng không ít tiêu cực từ bên ngoài dội vào.
Với nhan đề “Bí ẩn sau bức màn rửa tiền của công ty nước ngoài ở Trung Quốc”, tờ “Tuần báo Kinh tế Trung Quốc” ngày 2/8/2011 viết cùng với bài học thành công thu hút FDI, Trung Quốc cũng có bài học về phòng chống “rửa tiền” của công ty nước ngoài.
Báo cáo thu hút FDI Quí 1/2004 của Bộ Thương mại Trung Quốc cho biết trong “Top-10” các nước và khu vực đầu tư lớn nhất vào Trung Quốc cho thấy Virgin Islands tiếp tục đứng thứ 2 với 16 tỉ USD, Cayman Islands vươn lên đứng thứ 5 với trên 3,1 tỉ USD và quốc đảo Samoa vươn lên thứ 8 với 2,6 tỉ USD.
Ba quốc đảo này có diện tích nhỏ xíu trên Thái Bình Dương và Vịnh Caribe. Diện tích của Virgin Islands chỉ có 344 km2, Cayman Islands 259 km2 và Samoa 196 km2. Tổng dân số ba quốc đảo này chỉ mấy vạn người và tiềm lực kinh tế hầu như chẳng có gì. Vậy thì, vì sao các quốc đảo này lại nhiều công ty giàu có “lắm tiền, nhiều của” đầu tư vào Trung Quốc đến như vậy? Đây chính là điều mà các cơ quan đặc trách của Trung Quốc đặt dấu hỏi nghi vấn.
Các nhà chức trách Trung Quốc cũng chú ý tới một vấn đề nhạy cảm nữa là những năm gần đây, hơn 4.000 cán bộ, quan chức tham nhũng - nhất là trong lĩnh vực ngân hàng-tài chính đã chạy ra nước ngoài và mang theo trên 50 tỉ USD. Vậy số can bộ thoái hóa này đã kiếm tiền như thế nào và hiện đang sử dụng ra sao?
Các nhà chức trách đã theo dõi việc Virgin Islands, Cayman Islands và Samoa đầu tư các khoản tiền đáng kể để lập công ty liên doanh hoặc công ty độc lập trên đất Trung Quốc. Chính sách đăng ký lập công ty của ba quốc đảo này rất dễ dàng. Bởi vậy, số tiền mà tham nhũng tuồn ra ra nước ngoài là lập rất nhiều công ty trên ba quốc đảo này, trong đó nhiều “công ty ma” không hề sản xuất kinh doanh. Mục đích của các công ty ma nói trên là tìm cách đưa tiền vào Trung Quốc để kinh doanh kiếm lời.
Do các liên doanh hoặc công ty nước ngoài đầu tư vào Trung Quốc được hưởng nhiều chính sách ưu đãi, nhất là miễn giảm thuế, điều kiện sản xuất kinh doanh, nhập khẩu nguyên vật liệu và các thủ tục hành chính giấy tờ, đăng ký đều được đơn giản hóa. Một chủ đầu tư nước ngoài có thể thông qua các “công ty đại diện” ở Trung Quốc để tiến hành đăng ký kinh doanh. Thời gian đăng ký cũng rất nhanh chóng tiện lợi. Chỉ cần mất 20 ngày làm việc kể từ khi nạp đơn và hồ sơ là có thể lấy được giấy phép kinh doanh.
“Tuần báo Kinh tế Trung Quốc” dẫn phát biểu của quan chức thành phố Bắc Kinh cho biết tại thành phố này có tới hơn 70 “công ty đại diện” của ba quốc đảo nói trên. Lệ phí làm thủ tục đăng ký cũng rất “mềm”. Lệ phí của Công ty đại diện quốc đảo Virgin Islands ở Bắc Kinh là 8.000 nhân dân tệ (CNY), của Công ty đại diện Cayman Islands là 20.000 CNY vì Công ty này có thể lên sàn giao dịch ở thị trường chứng khoán một số nơi như Mỹ, Hong Kong và Anh.
Đây chính là con đường mà tiền tham nhũng hoặc tiền bất chính từ trong nước tuồn ra ngoài quay lại để “rửa tiền”, thông qua các công ty liên doanh hoặc công ty nước ngoài độc lập. Rồi từ đó kiếm lời và lại tuồn tiền ra nước ngoài.
Các “chiêu” kiếm lời cũng rất nhiều và rất tinh vi. Điển hình là một số “chiêu” như sau:
1- Tìm mọi cách trốn lậu thuế
Tìm cách trốn lậu thuế là chiêu thường thấy của các công ty nước ngoài ở Trung Quốc, nhất là các công ty của ba đảo quốc nói trên. Chi Cục thuế tỉnh Hà Nam cho biết tháng 8/2010, Công ty Shine B Holdings Limited do Goldman Sachs thành lập 3/2006 ở Virgin Islands đã đã trốn thuế chừng 420 triệu CNY, khoản tiền lẽ ra phải nạp cho tỉnh này. Rất nhiều trường hợp chuyển nhượng trên do các công ty ở ba quốc đảo trên được tiến hành ở nước ngoài để trốn lậu thuế.
2- “Lỗ giả lãi thật”
Đây là chiêu thường thấy của các công ty nước ngoài đăng ký ở ba quốc đảo trên làm ăn không chính đáng ở Trung Quốc. Năm 2007, Cục thống kê nhà nước đã tiến hành đợt điều tra đối với công ty liên doanh và công ty vốn đầu tư độc lập nước ngoài cho thấy 2/3 số công ty này khai báo bị thua lỗ đều không bình thường. Công ty nước ngoài có vốn đăng ký tại Virgin Islands đã tiến hành lập Công ty liên doanh A ở tỉnh Hà Bắc với vốn đăng ký 250 triệu CNY, tổng kim ngạch đầu tư là 300 triệu CNY chuyên kinh doanh sản xuất các linh kiện ô tô. Kể từ khi thành lập công ty này chuyên lỗ hoặc lãi rất ít, nhưng vẫn hoạt động kinh doanh bình thường. Qua điều tra, Cục thuế phát hiện thấy công ty liên doanh này nhập nguyên vật liệu từ nước ngoài về với giá rất cao, nhưng khi bán sản phẩm với giá rất hạ cho công ty nước ngoài bao tiêu. Chủ Công ty liên doanh A là người nước ngoài và cũng chính là chủ hãng bán nguyên vật liệu và bao tiêu sản phẩm là ở ngoài nước. Lỗ trên đất Trung Quốc nên không phải nạp thuế hoặc nạp không đáng kể, còn lãi tuồn ra nước ngoài không phải nạp thuế. Hai ông chủ này “tuy hai mà một”. Bằng “chiêu” này, nhiều công ty nước ngoài đã kiếm lời khá lớn qua thủ đoạn “lỗ giả lãi thật”. Rất nhiều công ty nước ngoài do kẻ chạy trốn ra nước ngoài lập ra đã rửa tiền ở trong nước theo chiêu này.
Kể từ tháng 3/2011, có tới 19 trong số 24 công ty Trung Quốc kiểu này lên sàn giao dịch tại Thị trường chứng khoán Mỹ đã bị tước bỏ giấy phép kinh doanh do tài chính có vấn đề.
3- “Nuốt đất đai tài nguyên”
Viện Kiểm sát ở Bắc Kinh cho biết rất nhiều công ty nước ngoài đã tìm cách “nuốt đất đai tài nguyên” của Trung Quốc qua chiêu bài liên doanh đầu tư. Nhiều công ty nước ngoài lập liên doanh theo kiểu phía Trung Quốc cấp đất đai, nước ngoài bỏ vốn rồi tính theo tỉ lệ 50%. Thời gian qua, nhà chức trách đã phát hiện rất nhiều trường hợp “phía Trung Quốc và phía nước ngoài” trên thực tế cùng trực thuộc một ông chủ. Phó Tổng giám đốc Công ty vận tải viễn dương Thanh Đảo Tống Quân cùng công ty nước ngoài lập liên doanh, trong đó Công ty vận tải viễn dương Thanh Đảo cấp đất và công ty nước ngoài đầu tư 22 triệu USD, tính theo tỉ lệ 50%. Nhưng thực tế cái gọi là “Công ty nước ngoài” chính là do Tống Quân tham ô tài sản lập ra và hai công ty nhưng chỉ là một ông chủ . Với chiêu này, chỉ trong thời gian ngắn, Tống Quân đã bỏ túi tới 7 triệu USD.
4- Tìm mọi cách lách luật
Tháng 10/2005, Cục quản lý ngoại tệ ban hành “Quy định quản lý ngoại tệ đối với công ty và tư nhân trong nước thông qua công ty nước ngoài góp vốn đầu tư về nước kinh doanh” gọi là “Văn kiện số 75”. Tiếp đó năm 2006, sáu cơ quan nhà nước gồm Bộ Thương mại, Ủy ban quản lý tài nguyên, Tổng cục thuế, Cục công thương, Cục quản lý ngoại tệ và Hội đồng chứng giám cùng ban hành “Quy định về công ty nước ngoài thu mua sáp nhập công ty trong nước trên đất Trung Quốc”, gọi là “Văn kiện số 10”. Nhưng rất nhiều công ty nước ngoài, nhất là các công ty đăng ký tại ba quốc đảo trên, đều tìm cách lách quy định này một cách dễ dàng. Các công ty nước ngoài không đứng ra thu mua sáp nhập mà để các công ty trong nước tiến hành, trong khi đó họ lập ra “công ty ma” thực chất chỉ có vỏ mà không có lõi, để tiến hành mua lại ở nước ngoài chứ không mua trên đất Trung Quốc. Như vậy vốn của các công ty trong nước tiếp tục tuồn ra nước ngoài theo con đường này.
Tờ “Tuần báo Kinh tế Trung Quốc” kết luận thủ đoạn rửa tiền tham nhũng tuồn ra nước ngoài, rồi lại quay về trong nước là “muôn hình, muôn vẻ”. Cho tới nay, chưa có biện pháp thực sự có hiệu quả nào ngăn chặn được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cuộc đấu tranh chống tham nhũng ở Trung Quốc được tiến hành gắt gao, quyết liệt nhưng hiệu quả lại chưa được như mong muốn.
Các tập đoàn và tỷ phú trong lĩnh vực năng lượng, tài chính, ngân hàng đều nằm trong danh sách đen khi Mỹ chuẩn bị kế hoạch trừng phạt mới với Nga, sau thảm kịch MH17 rơi ở Ukraine.
Australia và Ấn Độ đang thắt chặt quan hệ quân sự và làm sống lại ý niệm về một liên minh gồm bốn nền dân chủ (cùng Nhật và Mỹ) đối phó với những quan ngại ngày càng lớn từ phía TQ.
Tờ Diplomat của Nhật Bản vừa có bài bình luận về mối quan hệ Trung Quốc – Mỹ với tựa đề 'Quan hệ Trung – Mỹ không thể tin nhau', cho rằng Mỹ, Trung Quốc luôn coi nhau là đối thủ tiềm ẩn, khi cần có thể sẵn sàng 'rút kiếm' giao chiến.
Không phải là chuyến thăm chính thức cấp nhà nước, nhưng cuộc gặp giữa Chủ tịch Trung Quốc (TQ) Tập Cận Bình và Tổng thống Mỹ Barack Obama cuối tuần qua trở thành tâm điểm của giới truyền thông toàn cầu.
Mỹ và Trung Quốc vừa ký kết một thỏa thuận, theo đó nhà chức trách Mỹ có thể tiếp cận với tài liệu của các công ty kiểm toán tại Trung Quốc. Thỏa thuận này sẽ cho phép các nhà chức trách Mỹ điều tra các công ty kiểm toán của doanh nghiệp Trung Quốc niêm yết tại Mỹ trong trường hợp các doanh nghiệp này bị tình nghi có các hành vi gian lận kế toán.
Việc tính toán số lượng tỷ phú trên thế giới, hay thậm chí chỉ ở một quốc gia nào đó, thực chất một trò chơi đoán số. Tuy nhiên, “trò chơi” này rất hấp dẫn và đang trở nên ngày càng phổ biến.
Trong bối cảnh Hy Lạp đã được coi như vỡ nợ, Nhật Bản tăng trưởng âm, Mỹ liên tục bơm tiền mà chưa gặt hái thành công, sự bứt phá của Đông Á được xem như cứu cánh cho kinh tế toàn cầu.
Tình trạng bất bình đẳng thu nhập tại Mỹ đã lên mức cao nhất kể từ sau Đại suy thoái, và cuộc khủng hoảng hiện nay cũng không có ảnh hưởng gì nhiều giúp thay đổi xu hướng này, với 1% những người thu nhập cao nhất đóng góp hơn 93% tổng tăng thu nhập trong tròn 1 năm phục hồi kinh tế.
Thị trường chứng khoán toàn cầu lao dốc, trong đó việc chỉ số công nghiệp Dow Jones mất 643,76 điểm hôm 8/8 đã làm nhiều người liên tưởng sự kiện S&P đánh tụt bậc xếp hạng tín dụng của Mỹ giống như việc Lehman Brothers phá sản và năm 2011 sẽ là sự lặp lại của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008.
Vì sao một số nước không những không có tài nguyên thiên nhiên mà thậm chí còn trải qua hiểm họa lại có thể làm được những điều thần kì: đột nhiên trở thành giàu có, vượt lên trên các nước khác. Tác nhân của các kì tích kinh tế đó là gì? Các nước khác có thể học tập kinh nghiệm để đạt được tốc độ phát triển cao như thế hay không?
Kinh tế Mỹ phục hồi chậm, xếp hạng tín dụng bị hạ lần đầu tiên trong lịch sử cộng với nỗi ám ảnh về nợ công tại châu Âu đã phủ bóng đen lên thị trường tài chính toàn cầu ngay trong phiên giao dịch đầu tuần.
Niềm tin của người tiêu dùng toàn cầu trong quý 2 năm nay đã giảm xuống mức thấp nhất trong một năm rưỡi do ảnh hưởng của viễn cảnh kinh tế bất ổn, khủng hoảng nợ ở châu Âu và lạm phát leo thang, kết quả một cuộc điều tra đã chỉ ra.
Đó là nhận định của Giáo sư Natalya Volchkova Trường Kinh tế Nga tên tờ Msk.kp.ru. Trả lời câu hỏi vì sao Mỹ ôm khoản nợ 14.000 tỷ USD, bà Volchkova cho biết: Mỹ chỉ có lỗi một phần trong chuyện này.
Hãng tin Reuters dẫn lời các chuyên gia nói việc giá dầu tiếp tục ở mức cao khiến khả năng phát hiện dầu hỏa ở Biển Đông thêm phần hấp dẫn cho các quốc gia đang tranh chấp chủ quyền.
Kinh tế thế giới lại trải qua thêm một tuần với nhiều bài toán chưa tìm được lời giải. Hai mối họa lớn nhất lúc này là trần nợ của Mỹ và nợ công châu Âu vẫn hiện hữu, song song với những cảnh báo về nguy cơ chiến tranh tiền tệ.
Theo phương pháp so sánh thời gian chu kỳ hồi phục và tái suy thoái giữa cuộc khủng hoảng 2008-2009 với thời kỳ Đại suy thoái 1929-1932, chúng ta có thể tính toán sơ bộ rằng chu kỳ phục hồi của nền kinh tế Mỹ sau cuộc khủng hoảng 2008-2009 sẽ kéo dài 28 tháng, tức đến tháng 10/2011 hay trong quý 4/2011, chu kỳ này sẽ chấm dứt và nền kinh tế Mỹ có thể bắt đầu chu kỳ suy thoái kép (double dip).
Giáo sư Robert Sutter của Đại học George Washington (Mỹ), một chuyên gia về quan hệ quốc tế, mới đây đã có bài viết phân tích sự ngang ngược của Trung Quốc cũng như những điểm yếu của Bắc Kinh mà Mỹ có thể tấn công vào.
Trong chuyến làm việc tại Trung Quốc cuối tuần trước, cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton đã chỉ trích cách hành xử của Trung Quốc với các nước láng giềng, đặc biệt trong các tranh chấp lãnh thổ ở khu vực biển Đông.
Vụ bê bối thực phẩm mới nhất ở Trung Quốc đang lan rộng nhanh chóng. “Nạn nhân” mới nhất trong vụ này có thêm chuỗi nhà hàng cà phê Starbucks và chuỗi cửa hiệu đồ ăn nhanh BurgerKing.
Trong khi nhiều nước châu Á khác đang khá chật vật để níu kéo các dòng vốn FDI thì Indonesia lại nổi lên như một điểm đến ưa thích của các nhà đầu tư nước ngoài.
Các tập đoàn và tỷ phú trong lĩnh vực năng lượng, tài chính, ngân hàng đều nằm trong danh sách đen khi Mỹ chuẩn bị kế hoạch trừng phạt mới với Nga, sau thảm kịch MH17 rơi ở Ukraine.
Ngày 24-7, các quan chức Nga đồng loạt lên tiếng trấn an dư luận sau khi một cố vấn thân cận của Tổng thống Nga Vladimir Putin cảnh báo đất nước đang đối mặt với nguy cơ cô lập về kinh tế.
Giới chuyên gia Trung Quốc nhận định dù Bắc Kinh đã rót hàng tỉ USD đầu tư vào châu Phi nhưng “con đường cái quan” sẽ không thông thoáng như Bắc Kinh kỳ vọng.