Ðịnh nghỉ ngơi một ngày cho lại sức rồi mới đi thăm thú bà con, bạn bè thì đã thấy gọi sang: Tôi biết anh về từ hôm qua. Tôi chưa sang anh được. Tôi đang chuẩn bị món ăn đặc biệt hôm nay mời anh sang cùng tôi thưởng thức món ăn quê nhà. Bên bếp ga là chiếc bàn con mộc mạc. Chiếc lồng bàn đậy kín trong đó những thức gì tôi chưa biết nhưng hơi bốc lên thơm lừng. Từ nhà trên cụ xách be rượu ngâm cao và hai chiếc ly. Cụ còn muốn giữ bí mật đến phút chót.
Khi hai chén rượu rót đầy cụ mới mở lồng bàn trịnh trọng: "Món cháo dắt quê nhà đây". Cốp... Cụng ly rượu nhấp một hơi rồi cụ khẽ khà kể lại chuyện xưa.
Anh nhớ hồi chúng ta còn đi học mong đến hè để ra biển đi bắt ốc xay về làm nước mắm, bắt dắt về nấu canh, nấu cháo.
Nước dắt ngọt lại mát. Thịt dắt thơm lắm. Hôm nay tôi đãi anh chỉ có một ngàn bạc dắt thôi đấy. Ðầu vụ một ngàn tám bát, cuối vụ một ngàn bốn bát. Cứ năm bát dắt đãi mất mười phút được một bát thịt (ngồi đãi có hơi đau lưng, nhưng cũng phải chịu khó một chút vì lương hưu có hạn).
Thịt dắt tao hành mỡ cho một ít tiêu dậy mùi thơm ngon đáo để. Hôm nay thịt dắt tôi cho vào cháo để lại một ít ta nhắm rượu.
Nước dắt nấu canh với rau gì cũng hợp ngon nhất là nấu với lá hẹ, lá chua me. Không có thì cứ rau tập tàng cũng xong. Chẳng cần phải mì chính làm gì cho phí, mà thật kỳ lạ cứ đến hè là dắt ở đâu sóng biển đánh dạt về bãi biển quê mình, cứ xúc cát đãi là có dắt. Nghỉ hè các cháu ở quê ta chỉ tranh thủ vài giờ lúc nước ròng xúc đãi là có vài chục ngàn tiền dắt cũng giúp được gia đình lúc mùa màng giáp hạt.
Cụ say sưa kể còn lòng tôi bần thần trong sâu lắng trong dạt dào tình người tình quê. Bỗng cụ im lặng mấy giây rồi vỗ đùi ngân nga đọc mấy vần thơ tức cảnh hồi tôi về tết cùng cụ đi chợ biển khai xuân:
Sáng mai đi chợ tắt qua đồng
Lúa non mơn mởn cúi chào ông
Bạn già tri kỷ say tâm sự
Bỗng phía đàng đông ửng nắng hồng.